Thôn Tân Sơn (Thôn Na Sáng cũ), thuộc thị trấn Văn Quan, tỉnh Lạng Sơn nằm cô lập bên bờ sông Bản Quyền. toàn bộ chợ, trường học, bệnh viện... đều nằm ngay ở trung tâm thị trấn ở phía bên kia con sông.
Nhiều cư dân cho hay, trước đây, cứ dân trong thôn muốn ra bên ngoài phải qua sông bằng cách băng một sợi dây sắt vắt ngang sông rồi kéo những tấm bè mảng (kết từ 7-10 thân tre). dù vậy, khoảng 10 năm Bính Thân này, người dân đã cùng chung tiền mua tre kết thành một cây cầu tạm bợ để qua sông hàng ngày.
Anh Lê Văn Uyên (Thôn Tân Sơn, Thị trấn Văn Quan, Lạng Sơn) cho biết, cây cầu được làm theo cách chia cầu thành hai mảnh, mỗi mảnh chỉ cố định ở bờ, mỗi lần di chuyển đi lại thì người dân phải kéo lĩnh vực cầu bè kia lại, cố định 2 đầu rồi mới đi qua được.
Anh Uyên cho hay, mục đích của việc này là để bảo đảm tính cơ động của cầu. "Mỗi mùa nước lũ lên là cầu phải tháo đầu buộc dây nối ở giữa để thả trôi theo dòng lũ. nhiều lần như vậy là 22 hộ dân sinh sống tại đây hầu như bị cô lập cả tuần. cơ mà, mỗi chiếc cầu cũng chỉ áp dụng mỗi năm một lần rồi lại phải thay một chiếc cầu phao tre mới".
Người dân còn dùng thêm những chiếc thuyền nhỏ tạo ra bằng tôn sắt để di chuyển. Cầu tuy có dù thế lại nổi lập lờ giữa sông chứa đựng nguy hiểm, nguy cơ tai nạn đuối nước, ko ít vụ người qua cầu rơi xuống sông đã diễn ra.
Hơn chục năm 2016 này, cây cầu tre mỏng mảnh vắt nửa mình sang sông này là con đường duy nhất liên kết các hộ dân với khu vực trung tâm thị trấn Văn Quan.
Anh Quyết (một dân cư an cư bên bờ sông) san sẻ: "Mỗi khi trẻ con trong thôn mà cần qua cầu thì phải luôn có người lớn đi kèm để đưa đón. đ-biệt mỗi lúc đi học mà trời mưa, nước dâng lên cao, cầu làm bằng tre nên trơn trượt rất nguy hại. Trước đây, lúc chưa có cầu, người thường dân mua nhiều chiếc thùng phuy lớn cắt dọc một nửa để làm thuyền chèo qua sông tuy vậy cũng rất nguy hiểm".
Chị Hà Thị Khuyên cho hay thêm, toàn bộ nhiều cứ dân an cư bên bờ sông đều phải gửi phương tiên ở bên này bờ do không được di chuyển qua sông được.
Mặc dù nằm chính giữa tâm điểm thị trấn Văn Quan (huyện Văn Quan, Lạng Sơn) tuy nhưng hàng chục năm 2016 này, mọi lương thực thực phẩm, đồ dùng gia đình, nhu yếu phẩm đều phải vận tải bằng sức người qua cây cầu mỏng manh.
Không chỉ là con đường độc đạo đi ra thế giới của dân cư, cây cầu này còn gắn liền với đời sống, đời sống của người dân sống bên bờ sông Bản Quyền.
Ông Hà Văn Độ (cư dân bên bờ sông) cho hay, cây cầu chỉ dùng được một quãng thời gian là trở nên mục, yếu ớt, nguy hại. Mỗi lần thay mới cầu phải cần khoảng hơn 100 cây tre mới. Mỗi lần vậy nên dựa hoàn toàn vào kinh phí đóng góp của bà con khoảng 5-6 triệu vnđ gồm có cả tiền tre và sắt.
Trao đổi cùng PV Infonet, chị Long Thị Huyền (Trưởng phố Tân Sơn) cho biết, 2 cây cầu bắc tạm thời này đã tồn tại nhiều năm 2016 này và là cung đường độc đạo giúp cứ dân lên bờ. Trước đây, cũng đã cùng có thể chế xây cầu treo hoặc cầu cứng vượt sông cơ nhưng mà vẫn chưa thực thi được. "Nhiều cứ dân sống ở đây trong tình cảnh có tiền mà không được cất nhà do chẳng thể chuyển vận vật liệu bằng oto vào nằm tại trong được. Để có thể xây sửa khối nhà, cư dân không còn cách nào khác ngoài việc phải tự vận tải từng viên gạch, từng bao cát sang sông trên cây cầu tre tạm"- Chị Huyền san sẻ thêm.
Mùa lũ, nước chảy xiết dân cư thôn Tân Sơn không thể qua sông. bây giờ đây, mong được to nhất của cứ dân là sớm được có cây cầu kiên cố hơn.
Chưa biết đến lúc nào khu nhà tập thể này mới thoát cảnh "ốc đảo" giữa lòng thành phố.
0 Comment to "Lạng Sơn: Cô lập giữa ốc ��ảo, cứ dân thót tim qua cầu phao bằng tre nứa"
Đăng nhận xét