Ngày cuối tuần tôi có phương án ngủ một bữa chán mắt thì thôi. Suốt tuần chạy ngược chạy xuôi thực hành công vụ muốn đứt hơi, bực mình vì số phận, tự nhiên lại phải giữ chân tiếp dân của đơn vị tổ chức.
Có nghề nào nhục hơn nghề tiếp dân, làm dâu tỉ họ, hơi tí là bị chửi liền, có tai mà phải điếc, có mồm mà phải câm. Ấy thế mà bao kẻ muốn thay tôi đấy nhá, còn lâu nha, Sếp trưởng duyệt lên duyệt xuống mới được phơi mặt ra phòng tiếp cộng đồng này.
Hôm nhận nhiện vụ, Sếp phán: Cán bộ tiếp dân là bộ mặt của đơn vị tổ chức, quan trọng lắm đấy. Cậu mà để dân ghét thì chính thống đóng cửa đốt nhà chung, đập nồi cơm điện của mấy trăm con người.
Theo chỉ đạo của Sếp, tôi phải về nhà đóng cửa luyện mồm sao cho thật dẻo, dẻo như kẹo kéo. Sếp bảo: cần thiết nhất là cái mồm. Mọi vui buồn tai họa cũng từ cái mồm mà ra, phúc cũng từ mồm, họa cũng từ mồm, ngày nào cũng phải ngâm mồm vào mật ong tối thiểu 20 phút.
Hôm nào tiếp mấy cô gái mắt xanh mỏ đỏ tới thắc mắc thì phúc tổ bảy mươi đời, phải đội hình quần nâu áo vá thì chính thống gặp hạn. không hiểu sao cái doanh nghiệp bán cư xá này có nhiều loại khách thế không biết!
Thế là ngày cuối tuần lại toi rùi, chán chết, mới sáng tinh sương Sếp đã nhắn tin: Được biết cậu vừa đạt hạng nhất cờ tướng toàn đơn vị tổ chức, hôm nay tôi muốn chiến với cậu mấy ván, trưa sẽ làm mấy chén đưa cay kèm thịt chó 9 món.
Thế này là chết chắc một 100%, chơi cờ với Sếp thì biết bộc lộ cỡ nào? tìm hiểu đông tây kim cổ, từ thờ Đông Chu liệt quốc tới nay chỉ thấy kẻ dưới phải thua cờ người trên, tạm yên tâm. dù vậy thua là thua cỡ nào mới là cần thiết, đánh giả đò thì mất hay mà bị phát hiện thì càng chết. Cờ Sếp thấp như vịt tuy vậy để Sếp thua mãi thì sớm muộn gì cũng ăn đòn, biết làm sao. Suy đi tính lại vẫn cứ sử dụng bài thua Sếp là thượng sách!
Sau chầu cà phê đen không đường, đầu óc sáng láng, Sếp cho bày bàn cờ. Tôi cố ý cho xe vào mõm pháo của Sếp, đoành phát mất xe, tôi thấy trong bụng mát hết cả gan ruột. Con xe thứ 2 tôi lại cố ý nhẩy vào châ mã cho Sếp chén nốt. Mất cả 2 xe rồi thì chắc chắn tôi sẽ thua thôi.
Ba keo mèo tỉnh ngộ, tôi thua cả 3, tinh thần hào hứng. Sếp cười tít hết cả mắt.
Đang cười, bỗng dưng sếp nghiêm mặt, quát:
- Này, cờ tôi kém nhất nơi cơ quan mà cậu vẫn thua thì lạ nhỉ? Nói thật đi, có phải giải mới rồi cậu chạy tiền ban giám khảo không đấy? Nếu tôi thăm dò ra thì cậu cách chức rõ chưa!
"Con gái rượu" của sếp, đột nhiên ngồi bán nước thù lù ở cổng đơn vị làm việc. Hẳn là có biến!
0 Comment to "Ván cờ định mệnh"
Đăng nhận xét