Có công mài sắt có ngày thành dùi, Sếp trưởng đã lưu tâm tới tôi. Nghe Sếp khen trong cuộc giao ban, tim tôi như muốn vỡ làm nghìn mảnh, đó chính là kết quả của sự chân tình và mẫn cán.
Một buổi trời quang mây tạnh, Sếp gọi tôi lên giao bổn phận:
- Cậu phải theo dõi xem có ai nói xấu lãnh đạo, cụ thể là nói xấu tôi thì báo liền nha. cơ quan bắt đầu chuẩn bị có cuộc chỉnh đốn lại những phòng ban và nhân sự.
- Thưa Sếp, em sẽ hoàn chỉnh xuất sắc bổn phận!
Một ngày tôi đi lăng băng vào các bộ phận, từ cổng gìn giữ cho tới bếp ăn tập thể mà chẳng nghe thấy ai nói xấu Sếp. Đau thật, kểu này dễ ko hoàn chỉnh bổn phận, chả nhẽ mọi người đã biết nghĩa vụ cân nhắc tin tức của tôi hay sao?
Không có việc gì khó, tôi đọc lại tất cả thiên truyện Tam Quốc để học hỏi mưu lược. Có mưu thì chả việc gì không làm được.
Mấy tháng ròng tôi đọc đi đọc lại mấy chục tập và tìm ra giải pháp đấy là thuật: Khích tướng!
Lập tức sáng hôm sau tôi rủ mấy anh em trong phòng phương án kế hoạch đi uống rượu. khi hơi men bốc lên, tôi chủ động nói xấu Sếp trước:
- bạn bè biết ko, ông Khà (tên Sếp) chả có tướng là lãnh đạo tí nào, diễn thuyết thì như chó cắn ma, đầu óc chậm nhận thức…
Đúng như dự định, bạn hữu túa lên nói xấu Sếp theo giọng của tôi:
- Đúng thế, năng lực của lão Khà chỉ đủ triển vọng làm giám đốc tâm điểm nuôi lợn. đó là chưa tính đến tính tham lam như chó, cái gì cũng vơ váo, hở ra cái gì là chộp, xơi hết của cả giới cùng đinh…
Một tháng ròng vay chuỗi ngân hàng 50 triệu mời hết anh em trong đơn vị đi nhậu , tôi đều sử dụng chiêu mồi này và thu được kết quả là mỹ mãn: ghi âm đầy 45 cuốn băng nói xấu Sếp.
Kết thúc chiến dịch điều tra theo dõi, tôi làm được một việc vô cùng có ý nghĩa với Sếp: tất cả các bạn em trong nơi làm việc đều nói Sếp chả ra gì. Chuyến này những tay mất chức là cái chắc. Tôi ngồi nhìn lên bầu trời cao vời vợi tự thưởng cho mình một chầu say mèm và mơ ngày lên phó phòng.
Đúng giờ hoàng đạo, tôi vác đống băng thu thanh lên nộp báo công. Sếp mở ra nghe thì ôi thôi, tôi chết đứng vì quên ko xóa đoạn mồi nói xấu Sếp của tôi. Hôm sau tôi chỉ còn một cách độc nhất: Viết đơn xin nghỉ việc!
Bề ngoài bảnh bao dù vậy túi thì... trống trơn, thích buôn chuyện làm việc riêng là chuyện thường gặp.
0 Comment to "Đòn khích tướng tai hại"
Đăng nhận xét