Mấy tháng ròng rã cưa cẩm em mà lòng tôi khắc khoải. Chiếc nhẫn cầu hôn sốt dẻo nằm tại trong hộp, mấy lần định rút ra đeo vào tay em mà lại thôi.
Nói thật nha, tôi chỉ còn vướng mắc không biết bố của em làm gì trong xã hội loài người. Có lần định hỏi tuy nhưng lại thôi, chỉ sợ em quy tội yêu con vì bố. Đến bữa nay tự nhiên em nói phụt ra mồm: Bố em chỉ phất cờ một phát cả nghìn quân chạy ràn rạt…
Vậy là chuẩn xác rồi, bố của em chắc hẳn làm tướng trong quân đội. Tôi đứng phắt dậy, rút nhẫn đính hôn ra, quỳ mọp dưới giầy cao gót của em nói rằng: Em sẽ làm vợ anh nhé! Anh sẽ yêu em trọn đời. bất kỳ gã trai nào nào dám động vào dù một cái lông chân em thì phải bước qua xác anh…
Em chết nặng, mồm cứ mấp máy không nói được câu nào. Tôi nhẹ nhàng đeo nhẫn vào tay em, đó là sự chắc chắn quả quyết như định đóng cột, rằng sẽ yêu em trọn đời.
Ôi đời tôi thế là sang trang rồi. Bố tôi chỉ là người giữ vững gác cổng văn phòng, ngay lúc này có bố vợ làm tướng thì mở mày mở mặt. Tôi sợ quá chưa dám thông báo với họ hàng về gia đạo của người thương. Tôi sợ nhiều cụ bị giật thột, thậm chí ko cho lấy vì thiếu cân đối "môn đăng hậu đối".
Đêm hôm ấy tôi mơ thấy đám cưới của mình diễn ra ở chuỗi nhà hàng tâm điểm. Bố vợ tôi mặc binh phục trắng toát, đi giầy sĩ quan vị trí thứ bậc đen sì, đi theo ông một hàng dọc lính quân nhạc thổi kèn hoàng tráng. Có cái kèn cao sắp 2 mét, tiếng phát ra trầm ấm bài "Tình ca".
Tỉnh cơn mê tôi chợt thấy buồn, rằng bố tôi chỉ mặc bộ áo quần công nhân, không com lê ca ra vát, đi dép lê. Chán thật, bố ơi là bố, sao ngày xưa bố ko phấn đấu để lên cấp tướng như ông sui gia cho con tự hào.
Chung quy cũng được xem như là cái số tôi được hưởng nên mới cưa được con nhà quan to sụ. Thôi chẳng phải suy nghĩ các nữa, em đã trao cho tôi cái quý nhất đời con gái rồi, chỉ còn mấy tuần nữa là lên tiên thôi.
Ngày trọng đại của đời tôi đã tới. Tôi đầu tư vốn lễ chạm ngõ hơi bị oách, 9 tráp tháp mầu vàng, kéo theo con lợn quay sắp 1 tạ. Tới nhà gái rồi.
Ô hay sao không thấy ông sĩ quan quân đội nào ra nghênh tiếp nhỉ, chả nhẽ ngày trọng đại của con gái mà ông ấy cũng ko ở nhà sao.
Tôi nóng ruột hỏi nàng: bữa nay bố em đi chỉ huy diễn tập à?
Em chỉ tay vào một ông cũng như thể bố tôi, cũng đi dép lê, không com lê ca ra vát. Tôi lộn máu hỏi lại: Bố em phất cờ một phát cả ngàn quân chạy dạt nhưng mà? Em cười ngặt nghẹo, chỉ cờ bằng lá chuối khô:
- Đúng thế anh. Bố em là thợ chăn vịt mà…