Không hiểu sao yêu nhau mấy năm mà tôi không biết anh hơi bị đần mới ngu chứ. Mẹ tôi thì bảo, thôi đừng than thân trách phận nữa, người ngu thì mới không biết người thương là đần.
Quả thực cưới nhau xong, sống với nhau mấy tháng tôi mới kết luận rằng: Chồng mình chân chính vừa dốt vừa đần, nói toạc ra là ngu. Chán thật!
Làm sao thời điểm này, ván đã đóng thuyền, gái có chồng như chim chui vào lồng. tuy nhưng xét về mã tướng mạo thì anh ta ko đến nỗi xấu trai, chính bởi vậy mà mắt tôi bị mờ đi khi con tim nhúc nhắc.
Hồi yêu thấy anh ta ít nói thì tôi lại nghĩ hiện tượng "im lặng là vàng", con trai mà lải nhải là thảm họa. Tôi thuộc diện lắm mồm lắm miệng rồi, lấy chồng ít mồm là hợp quá còn gì. tại thời đoạn này mới té ngửa, rằng người đần thì ít nói vì chả biết nói gì, nhục thật.
Bố tôi thì bảo, mấy nghìn năm trước có cô công chúa cũng lấy phải chồng ngu, cô ấy đã đóng cửa dạy chồng học thành thạc sĩ, cả nước phục lăn. Ông bảo tôi hãy học tập gương cô công chúa kia, đóng cửa dạy chồng khôn lên. Dạy thế nào được tại thời điểm này, tôi cũng có giỏi gì cho cam để mà dạy chồng chứ.
Tôi cũng thử một lần xem có dạy được chồng ko. Tôi quyết định mướn một ông phó giáo sư sa thải tới dạy chồng nghệ thuật sống tại đời. Ông này lấy học phí rất đắt, mỗi buổi học 1 triệu vnđ. Tôi bán con trâu mộng đầu tư cho chồng học khôn.
Sau một tuần ông phó giáo sư tóm lại: Chồng cô thuộc diện ngu lâu lại khó huấn luyện, cơ nhưng mà những lúc lại biết tỏ ra là người hiểm nguy mới chết chứ. Học chưa thể thì chồng cô lại chửi tôi.
Thế là hết thuốc chữa rồi. Cô công chúa kia lấy phải chồng ít học thì mới dạy thành tài được, còn chồng tôi óc bằng quả nho thì chịu hẳn rồi. Âu cũng được xem là cái số tôi nó vậy, bông hoa nhài thơm thế mà phải mọc bên bãi cứt trâu đấy thôi, người khôn ở với người ngu bực mình…
Đùng phát có tin thông báo: một vài doang nghiệp tư nhân trên phố về làng tuyển dụng người làm tổng giám đốc, định mức là phải hơi bị đần.
Nghe thông báo này tôi mừng quá, chả nhẽ chồng lại có căn làm lãnh đạo. Cuộc tuyển dụng bắt đầu, người tới xin thi đông như kiến. Lần đầu tiên có chuyện tuyển tổng giám đốc thế này. Tôi bắt đầu chuẩn bị cho chồng thi tuyển.
Ba vị giám khảo ngồi thử hỏi vấn trực tiếp, chỉ mới có hai ông hỏi thì chồng tôi đã trúng tuyển rồi. Tôi mừng quá nhẩy cẫng lên như một đưa trẻ em được mẹ cho quà, đời không cho ai hết mà cũng không phạt hết góc của ai.
Thế rồi một hôm tôi đau đớn nhận được thông báo: Chồng cô bị bắt rồi vì toàn ký nhiều quyết định ngu đần dở hơi! Thế là chồng bị lừa nặng rồi…
0 Comment to "Truyện cười: nhắm mắt nhắm mũi lấy phải chồng đần"
Đăng nhận xét