85 con người đó là những bệnh nhân phong điều trị "nội trú" ở Khoa Phong, bệnh viện Phong - Da liễu bắc ninh. Trước đây, nơi đây được gọi là trại phong anh dũng. Người ít tuổi nhất mới 25, người những tuổi nhất đã chạm đến con số 95.
Đã từ hồi trước, đây là khu "nội trú" của lớp lớp bệnh nhân phong chẳng những ở bắc ninh mà còn những địa phương miền Bắc tìm đến nương náu. hàng tháng họ được trợ cấp của chính phủ, người cao nhất được 1,6 triệu vnđ, người cực thấp chưa đầy 1 triệu vnđ.
Có người còn trẻ khỏe vẫn ra ngoài lao động bình thường. Họ sống cởi mở với nhau trong những dãy nhà cấp 4 đơn sơ.
Ông Lê Văn Quý 75 tuổi quê ở hà nội. Sau ngày mắc bệnh, vợ và gia đình xa lánh, ông vào "trại phong" từ năm sau giải phóng sơn hà. Người anh cả của ông là ông Lê Văn Cộng năm nay đã 95 tuổi cũng bị bệnh phong và ở cùng ông.
Căn bệnh khỉ gió đã cướp đi của ông Quý bàn chân lành lặn. Từ ngày vào ở ở khu nội trú bệnh viện Phong - Da liễu bắc ninh, lâu lâu gia đình có việc ông mới trở lại. Ông Quý bảo: "Lần về nhà gần nhất đã 5 năm trước, ngày mẹ tôi mất". Sự sống nẩy mầm trong khổ đau, sau khi vào "trại" an cư, ông Quý đã gặp một người đàn bà cùng hoàn cảnh. Họ ấm cúng ăn chung mâm, ngủ chung giường, sống cùng một mái nhà những năm nay.
Ít hơn ông Quý 5 tuổi, ông Vũ Xuân Thìn quê ở Đồng Kỵ (Bắc Ninh) cũng có thâm niên sống tại đây hơn 30 năm. Ông Thìn cho hay, ở quê ông có vợ, con, cháu, chắt. cơ mà vì "sự hiện diện của mình ảnh hưởng đến cuộc sống, công tác cho con cái", nên ông quyết định ở lại. Ông Thìn khoe tấm ảnh mới được tặng nhân dịp lên thọ 70 tuổi.
Ông Thìn bị cụt đến nửa bàn tay phải do bệnh phong.
Khu nhà nơi ông ở gần với bãi tha ma cuối góc bệnh viện. nơi đây là chỗ yên nghỉ của những bệnh nhân phong qua đời. mỗi ngày ông Thìn lại ra bãi tha ma hương khói cho những nấm mộ bệnh nhân phong.
Bà Hà bên bếp củi của mình. Người đàn bà này không nhớ mình vào trại phong anh dũng chính xác tự bao giờ. Bà nhẩm tính: " Hơn 30 là ít".
Niềm vui của những bệnh nhân già nơi đây là cùng nghe radio qua điện thoại thông minh. Ngoài thời gian nghe đài, họ còn đánh cờ để giết thời gian và quên đi những vết thương lòng.
0 Comment to "Những mảnh đời u buồn trong "trại phong Quả Cảm""
Đăng nhận xét