Một lần tuyệt giao, con ruồi rơi vào bát canh, chồng tôi sợ không dám ăn. Anh ta bảo: Con ruồi là loại hiểm nguy/ Chân nó đầy những là vi khuẩn nhiều…Đọc xong anh còn kể, có một ông bác học lừng danh thế giới, từng tìm thấy hệ Thiên Hà trong vũ trụ, chỉ vì ăn phải con ruồi nên mất mạng.
Tôi thì không bài toán, lấy thìa hớt con ruồi vứt đi, ăn tiếp. Chan bát canh cua thơm lừng ngọt lịm, tôi lùa thêm 2 bát cơm. Chồng nhìn tôi như nhìn một động vật ngoài hành tinh.
Nhìn chồng tôi thấy thương, anh thật thảm hại. Người xứ Vịt có câu: Dân ta được cái cần cù/ Thịt rơi xuống đất thổi phù lại ăn. Con ruồi là cái gì chứ, bát canh nóng hổi gần trăm độ, con ruồi rơi vào tái liền, ba vạn chín nghìn con vi khuẩn chết đành đạch.
Trong cái rủi có cái may, tôi chợt nghĩ ra diệu kế: khi nào thích ăn một mình món nào đó thì quăng con ruồi vào. Tôi chạy tới ông nghệ nhân nặn tò he trong làng thuê làm 100 con ruồi bằng bột nếp phết xe đen, trông như thật.
Chính tay tôi thả con ruồi tò he này vào đĩa thịt mà còn phải giật mình ngờ ngợ. Mấy lần dền dứ tôi mới quyết định ăn con ruồi này một cách ngon lành, kèm với miếng thịt. Tôi cất biệt 100 con ruồi trên gác bếp.
Một ngày đẹp giời, tâm hồn háo hức, tôi ra chợ mua nửa cân thịt bò, một cân nấm rơm về xào ngon lành. Bầy ra đĩa xong, tôi vùi con ruồi vào trong chờ biểu diễn. Chồng vừa thò đũa gắp một miếng thịt bò, tôi liền sau đó bới con ruồi lên, anh ta bỏ mâm mà chạy. Tôi đủng đỉnh gạt con ruồi ra mâm rồi ngồi ăn hết đĩa đặc sản này, một ngày thành công mỹ mãn.
Chồng tôi chỉ dám ăn cơm màu trắng với nước mắm chanh, rau muống luộc. Tôi chỉ biết cười thầm, không quên nhai luôn con ruồi đạo cụ một cách ngon lành.
Mỗi khi có món ngon đặc sản tôi lại cho ruồi vào để được ăn một mình. Chồng tôi đã thiết kế một dàn liên hợp máy diệt ruồi cơ mà vẫn không sao tiệt trừ hết được. Có lần khi tôi nấu cơm, anh đã đóng chặt cửa bếp, cửa sổ, sử dụng quạt mạnh đuổi ruồi, thậm chí đứng canh cho tôi nấu cơ mà vẫn có chí ít 1 con trong món ngon nhất.
Một hôm, nấu xong cơm thì mẹ chồng lên chơi, vừa bưng mâm ra cụ nhìn thấy con ruồi nằm chết trong đĩa nem rán cuốn cá ngừ. Cụ ném đũa, chống nạnh chỉ vào mặt tôi mà quát:
- Con mất dạy kia, mày cho mẹ chồng ăn ruồi để tao chết sớm hả. Lần này lên chơi tao định chia thừa hưởng cho vợ chồng mày 100 m2 đất, nhưng thôi nhá, hết cửa rồi hai đứa bất hiếu ạ!
0 Comment to "Truyện cười: Con ruồi định mệnh"
Đăng nhận xét