Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2017

Truyện cười: Một túp lều tranh hai trái tim vàng

Bao nhiêu mối tình tan vỡ, tôi chán chường lũ con gái hám tiền, hám giai đẹp. Báo hiệu thảm họa khi con gái quy tình yêu ra thóc.

Bậc đàn anh từng dạy: không giầu thì phải đẹp giai/ không thông kinh sử thì dài pờ lây. con giai chí ít phải có 1 chỉ tiêu thì gái mới theo. Câu sấm này chừng như không chuẩn, đám con gái chỉ để vào hầu bao, còn tiền còn gạo còn gái gú, hết tiền hết gạo gái gút bai. Tìm đâu ra một đứa con gái tìm chồng vì tình bây giờ nhỉ?

Tôi quyết định dựng một túp lều tranh bên đường đại lộ, chăn mấy con vịt để tuyển người thương. Cô nào yêu được tôi trong hoàn cảnh này thì sẽ cưới ngay, tình yêu thực thụ.

Tôi cầm cờ xua vịt đi tán gái. Cứ thấy cô nào xinh xinh là lượn vào thả mồi, cô nào cũng chấp nhận làm quen và hứa hẹn. không cô nào luôn tin rằng tôi là thằng quê kệch chăn vịt. Một câu chung chung mà cô nào cũng nói: Anh khiêm nhường quá, em thích giai khiêm nhường, chắc anh có doanh nghiệp vịt quay lừng danh thế giới phải không.

Chỉ tới khi tôi đưa những cô tới túp lều tranh có đám vịt đi trên sân thì tất cả đều lánh né, mấy điện thoại thông minh bắt đầu không giao thông được.

Cuộc đời thật quá buồn, tôi nằm bẹp mấy ngày cho bỡ ức. Đời thật trớ trêu, thời này yêu vì tình là một thứ xa xỉ quá sức tưởng tượng của loài người. Tôi mở chai rượu tây ngồi nhấm nháp ngẫm cái sự đời.

Cơn mưa xuân ập tới, lất phất lạnh, mùa yêu mùa cưới bắt đầu. Tôi hận đời mình vẫn cô đơn, bao giờ mới tậu đượcc ái chăn 37 độ C mà ôm đây. Vung tiền ra diễn đạt thì nhanh thôi cơ mà bất nghĩa lắm, yêu giả sống giả thử hỏi bền được bao lâu.

Thế rồi số tôi vẫn còn hên, một cô gái duyên dáng như mộng đã gõ tấm mành túp lều vịt. Nàng hiện diện như một thiên thần, nụ cười ấm áp làm bay hết hơi lạnh cuối đông. Kiếp trước nàng có nợ gì tôi không, hóa ra có sự đầu thai trên cõi trần gian.

Nàng lao vào vòng tay tôi, hôn tôi chết mê. Tôi chẳng thể tin có sự thể này trên đời. Em bảo yêu tôi và muốn sống trọng đời với với tôi. Tôi quỳ xuống chân thiên thần mà phân bua rằng tôi nghèo lắm, nghèo nhất làng này, chỉ có một túp lều tranh với một đàn vịt. mỗi ngày chỉ đủ sức cho nàng ăn 1 quả trứng vịt luộc thôi.

Nàng cười khanh khách, cười như đười ươi:

- Anh yêu ơi, anh không nghèo đâu, gần thành tỷ phú rồi. Bố em là cán bộ quy hoạch - hoạch định mà. gần mở mang con đường này, đất nhà anh sẽ  lên 150 triệu/1m2!

Share this

0 Comment to "Truyện cười: Một túp lều tranh hai trái tim vàng"

Đăng nhận xét