Đã 3 tuần trôi qua kể từ cái ngày định mệnh ấy, hắn ở nhà, cần mẫn thực hiện trọng trách sếp giao: Tập phân biệt hồ sơ giấy tờ và giấy chùi rửa.
Suốt 3 tuần, hắn chỉ loanh quanh ăn uống, ngủ nghỉ và trông con. Vợ hắn hỉ hả lắm. 3 tuần hắn ở nhà là 3 tuần thị vào vai "toàn quyền đại nhân", hắn chỉ việc thừa hành mà ko dám ho he nửa lời.
Uất, tuy nhưng hắn quyết nhịn để chờ ngày "phục thù". Quân tử mười năm báo thù chưa muộn, hắn mới bị thị đè đầu cưỡi cổ suýt soát 5 năm 2016 này, chưa nhằm nhò gì.
Nhưng cấp thiết hơn, ngày mai hắn lại trở về là hắn, một hắn bảnh bao phong độ với quần soóc, áo sơ mi, giày slip on, đầu đội mũ bảo hiểm hiên ngang bước vào đơn vị làm việc. Hắn không điên đến độ "trời ko mưa cũng mặc áo mưa", "khẽ bị kiểm điểm cũng đội mũ bảo hiểm". tuy vậy đồng nghiệp của hắn thì điên thật. chắc hẳn họ sẽ la ó, ném chai lọ sổ sách, guốc dép, bánh trái vào "kẻ tội đồ" là hắn. Quân tử phải hộ thân, cổ nhân dạy rồi.
Trưa, hắn đang mơ mộng trong giấc mộng quân tử thì bị thị dựng dậy: "Bố tã giấy, ta dặn ngươi mua thịt về làm ruốc cho con ban đầu tuần, sao đến giờ vẫn chưa thấy ruốc đâu?".
Hắn cằn nhằn ngồi dậy. Thị là chúa hay quên, đã bảo thấy chồng quên thì phải nhắc để chữa cái quên. thế mà đến việc nhắc chồng vì chồng quên mà thị cũng quên. Đúng là đầu óc nữ giới mà.
Nhưng hắn ko chấp. Hắn dụi mắt, dắt xe ra khỏi cửa, chạy vèo ra chợ.
- Mông em đi anh. Mông em ngon lắm anh. Anh nhìn này, trắng bốp nuột nà, lại mơn mởn. Mà sạch sẽ lắm, tươi lắm, anh sờ mà xem. – Cô hàng thịt vồn vã mơi hàng.
Một luồng điện chạy dọc sống lưng, chẳng biết nghĩ gì mà hắn rùng mình chạy qua hàng đó, lao nhanh đến chỗ phản thịt của bà lão tại góc chợ.
- Thịt lão giờ rẻ lắm con. Có hơn chục nghìn 1 cân hơi à.
- Thịt nào ngon bà ơi?
- Đây này, con lấy ba chỉ mà ăn, làm món gì cũng ngon hết.
Nghĩ đến việc mai vợ con được ăn ruốc do chính tay hắn đi chợ, đích thân hắn làm, hắn thấy hạnh phúc rất là. Hắn xách hẳn 3kg thịt ba chỉ về, phấn chấn chìa vào mặt thị:
- Em xem này, 3kg ba rọi này mà làm ruốc thì ngon tuyệt cú mèo.
Thị há hốc mồm ngạc nhiên. Đoạn, thị trèo lên giường, nằm ngửa tênh hênh ra khóc tu tu.
"Đàn bà rối ren thật", hắn thầm nghĩ rồi lấy điện thoại cảm ứng ra học cách làm ruốc.
Chẳng hiểu hắn đọc được những gì, thế nhưng theo lời hàng xóm láng giềng là hắn ném bịch túi thịt vào tủ lạnh, lao nhanh vào góc phòng ngồi thờ thẫn: "Lúc ấy sờ mông cô hàng thịt thì đã ngon".
Hắn vừa đi vừa chửi. Lần nào cũng vậy, cứ đến chủ nhật là hắn chửi...
0 Comment to "Sống chung với… (P2): Gã quân tử và lệnh của phu nhân"
Đăng nhận xét