Từ nhỏ, chị Trần Thị Cậy (35 tuổi, quê Sóc Sơn, Hà Nội) thân thể vốn chẳng thể còn lành nguyên tuy thế mọi cuộc sống mỗi người đến làm lụng việc nhà chị đều phải tự làm lấy.
Sinh ra trong gia đình đông bạn hữu, không được đi học, phụ huynh đều làm nông nghiệp, g.đình lại trở ngại nên bố mẹ chị Cậy không có tương đối nhiều thời gian trông nom cho các con.
Chị kể, suốt 33 năm chị nhiều tưởng sinh hoạt của mình sẽ nhàm chán dù vậy rồi định mệnh cho chị gặp một người con giai.
"Tưởng chừng hạnh phúc sẽ đến với mình khi gặp được một người con trai khỏe mạnh, thông thường. tuy nhưng yêu nhau một quãng thời gian thì tôi có mang và đó cũng được coi là là lúc người ấy dứt áo đi lấy vợ", chị Cậy cho biết.
Tuy nhiên, chị lại thấy mình may mắn lúc nhìn thấy đứa trẻ chào đời khỏe mạnh. "Con chính là liều thuốc giúp tôi quên đi khổ đau, quên cả bố nó là ai", chị Cậy tâm tư.
Trước kia, khi còn sống chung với cha mẹ, chị Cậy chỉ biết lo việc cơm cháo và đời sống cá nhân. từ khi có con, chị phải lo săn sóc cho bé, chăn nuôi thêm gia súc, gia cầm để kiếm tiền nuôi con và nhờ sự hỗ trợ của nhiều nhà hảo tâm biết tới trường hợp của chị.
Từ khi có con trai, đời sống của chị Cậy như bước sang một trang khác. Bé Cò - tên thường gọi của đàn ông chị đang được sắp 2 tuổi, rất thông minh sáng dạ, lém lỉnh và khỏe mạnh. Mỗi lần nhìn thấy con vui cười, chị đều không giấu nổi niềm hạnh phúc.
Trước đây, đời sống của chị Cậy phó mặc theo dòng chảy số mệnh. dù vậy kể từ khi có đàn ông, chị bắt đầu ước muốn đến những điều khác, quyết chí công tác lớn hơn để lo cho con, hy vọng con có thể học hành tới nơi, tới chốn và có một tương lai tốt đẹp.
Chị Cậy chia sớt, dù cho sinh hoạt có khó nhọc thế nào, mỗi đêm ru con ngủ say, chị đều nhìn con và thấy mình may mắn hơn rất phần lớn mọi người, vẫn hiểu rằng trước mặt còn gặp những trắc trở.
Bây giờ, nhìn thấy chị và con giai vui vẻ bên nhau, hàng xóm ai cũng mừng cho chị
Chị cốt yếu sử dụng đôi chân để công tác, những khi bữa cơm của hai mẹ con chỉ có cháo loãng
Chị Cậy thả bò tại vườn sau nhà.
Mỗi tháng, mẹ con chị nhận được khoản trợ cấp khoảng 1 triệu đồng. Với khoản tiền này, chị Cậy phải tiêu pha rất bần tiện mới đủ. những khi đau ốm phải nhập viện, chị vẫn luôn cần sự trợ giúp của những anh, chị em trong g.đình.
Chị Cậy nói, ước vọng lớn nhất của đời mình là giờ coi sóc con khôn lớn dù cho đời sống - sinh hoạt có khó nhọc như cỡ nào.
Hằng ngày, ông Viên vẫn kéo chiếc máy tẽ ngô "5 trong 1" đi khắp xóm để kiếm tiền mưu sinh.
0 Comment to "Cảm động mẹ cụt tay, khèo chân chăm con nhỏ ở Hà Nội"
Đăng nhận xét