Ngày… tháng… năm…
Mến Giai Lớn, mình quyết định sẽ ở lại đây để chăm nom cho anh ấy. Được sống và hi sinh cho người mình yêu thương thì còn gì bằng, nhất là khi thùng mì tôm của anh chàng hiếm lúc cạn. Thật là tuyệt!
Ngày… tháng… năm…
Đã một tuần nay mình sống ở đây. Hằng ngày được cùng ăn cùng ngủ với Giai Lớn thật là một điều hạnh phúc. Nói là nói vậy chứ thùng mì tôm để đấy, đứa nào đói thì cứ tự động vào lấy mà ăn, chẳng phải mời mọc xin xỏ gì cả. Mà kể cũng lạ, mình đường đường là một quản gia, chăm nom nhà cửa 24/7, đáng lẽ Giai Lớn muốn ăn cái gì hay muốn làm gì trong cái nhà này thì cũng đều phải hỏi ý kiến - quan điểm mình chứ nhỉ? Đằng này… Giai ơi, Giai hơi bị vô kỷ luật rồi nhé!
Ngày… tháng… năm…
7 giờ tối rồi mà vẫn chưa thấy Giai Lớn về.
8 giờ, rồi 9 giờ… vẫn chẳng thấy Giai đâu.
10 giờ, bầu đoàn thê tử nhà lão Gián xông ra. Lão ra vẻ quan tâm:
- Chú mày ăn gì chưa? Mà anh hỏi thật, chú mày trai tráng như thế, không vợ con gì… "nó" chả hỏng ra ấy à? Hay… hỏng rồi?
Lão cất tiếng cười hô hố rồi lụt cụt chạy ra chỗ mụ vợ đang lầm bầm đếm con.
11h, cửa xịch mở. Dù bị lóa mắt vì ánh đèn xe máy mặc dù thế mình vẫn hiểu ra là Giai Lớn. chưng hửng chạy ra định hù cho Giai Lớn bàng hoàng, thế nhưng chưa kịp làm gì thì Giai Lớn đã nhìn thấy mình.
"BỐP" – nguyên chiếc giày thể dục - thể thao của Giai Lớn đập thẳng vào mặt mình. Ngã xụi lơ. Chắc mẩm quả này thì chầu tổ tông rồi.
Nhưng không, Giai Lớn choạng vạng đi ra, dắt xe vào nhà, cài chốt cửa và thả mình xuống giường làm cái "rầm". Rồi tiếng ngáy "pho… pho…" bắt đầu cất lên đều đặn.
Nửa đêm, mình chạy ra chỗ Giai Lớn nằm, định tháo nốt chiếc giày còn lại cho Giai. tội nợ thật, giày gì mà lắm dây lắm nhợ, mình mò toét cả mắt mà ko biết phải làm sao, đành sử dụng miếng võ đầy bản năng: Nhay!
Một khi, cái dây giày cũng phải đứt ra. Mình quá chừng hãnh diện về chiến công ấy, nghĩ bụng chắc mai được thưởng to. Mà đã xong đâu, phải tháo được chiếc giày ra khỏi chân kìa. Mình bám chân vào gấu quần Giai Lớn, trong lúc đầu và tay quyết tâm để đẩy cái giày ra, toát hết cả mồ hôi. Rồi chiếc giày cũng dần tuột ra…
Nhưng mình ko có niềm vui được nhìn thấy thành công tốt đẹp, lúc chiếc giày vừa tuột ra khỏi chân Giai Lớn thì một luồng xú khí bốc lên nồng nặc. Dù đã có kỹ năng hô hấp trong môi trường bãi rác tuy thế mình vẫn không thể "thọ" được với cái mùi này. Mình đành buông súng trong tư thế mũi thì bịt chặt mà mõm thì há hốc…
Ngày… tháng… năm…
Lỗ tai mình vẫn còn lùng bùng nhiều câu quở trách, toàn thân mình vẫn đau ê ẩm sau cú đá thôi sơn của Giai Lớn sáng sớm nay. Mình đã giúp cởi giày, thế mà Giai không chỉ không cám ơn mà còn lớn tiếng chửi mình là đồ phá hoại. Lần trước tiên thấy hai đứa không hiểu ý nhau.
Bài học: Say rượu làm người ta không kiểm kiểm tra được hành vi, có thể gây sứt mẻ tình cảm và hiểm nguy hơn là có thể dẫn tới đầu độc người khác.
Ngày... tháng... năm...
Giai Lớn mang về một cái hộp các-tông to tướng. Mình ngẩn người ra, nghĩ bụng chắc Giai Lớn mua ổ cho mình để chuộc lại lầm lỗi hôm trước.
Nhưng mình nhầm. Giai lấy dao, rạch một đường lên miếng keo dán mép hộp rồi lôi ra một cái máy xe màu đen đen. Giai đặt nó lên bàn, mở ra, cái máy mở mép ra y như con ngao bị hấp chín vậy. Tự nhiên mình thấy đói.
Giai Lớn nhìn chăm chú nhìn vào cái máy mới, nghí ngoáy gõ gõ, sờ sờ, bôi bôi rồi tự cười rất thích thú. Tò mò quá!
Từ khi mang cái máy ấy về, Giai cứ chúi mũi vào đó, chẳng chịu ngoảnh mặt nhìn ai, chẳng chịu ăn uống gì. Mình chạy ra, ngậm chặt lấy cái dây đen lủng lẳng và kéo gọi Giai. Có cái gì tê tê nơi đầu lưỡi, một cảm giác lâng lâng...
Trong lúc mắt mình đang thờ thẫn dần ra thì chợt nghe thấy tiếng hét của Giai Lớn:
- Lạy bố!
Tiếng hét to đến nỗi làm mình giật bắn, mình bật cao đến nỗi lưng đập hẳn vào đáy cái ngăn kéo, cái dây đứt ra.
Giai Lớn tiếp tục:
- Bố nhả ra cho con nhờ. Cái máy con mua mới xong...
- ...
- Giời ơi là giời, đứt xừ nó cái dây chuột của ông rồi. Mày chết...
Nói rồi Giai Lớn cúi xuống vơ đại lấy cái dép tông định phang mình, tuy vậy mình đã chuồn mất. hú vía thật.
Cũng từ khi ấy, mình biết thêm một loài chuột mới.
Ngày... tháng... năm...
Mấy ngày nay Giai Lớn như chỉ biết đến cái máy mới, chắc chắn rằng Giai đã thích mê nó đi rồi. Một cơn ghen nổi sóng trong lòng.
Cậu chàng hét lên rồi bình tĩnh nhón lấy chóp đuôi mình, quay quay mình lên ko trung.
0 Comment to "Nhật ký phiêu lưu ký (P10): Giai Lớn say và "cô bồ" mới"
Đăng nhận xét