Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2017

Nhật ký về với Giai Lớn c��a chuột

Ngày... tháng... năm...

Mình ra trường.

Không phải là mình chán cái sự học mà cái chính là vì mình học mà chẳng được ai thừa nhận: đi học thì không ai cho diễn thuyết ý kiến, đến giờ rà soát cũng không ai cho làm bài thì nói gì đến chuyện chấm điểm, ấy là chưa tính đến sắp tết học mình chẳng thể phát giấy khen, không thể nhận phần thưởng... Đến khi ra trường cũng ko ai làm lễ tốt nghiệp cho. Mình sờn lòng quá! bấy nhiêu tìm mọi cách của mình chẳng được ai ghi nhận.

Nhớ lúc ve vẩy đuôi ra đi, thằng Mọt Sách còn vuốt đuôi thêm một câu: "Thằng này mắc bệnh thành tích nặng lắm rồi".

Bỏ ngoài tai tiếng nói tấm tức ấy của thằng kia. Mình nỗ lực ra đi. tại đời còn những cái đáng học hơn nữa. Với mình chỉ cần biết đọc, biết viết đã là đủ lắm rồi. Mình trở lại đáp trả:

- siêng năng chăm chỉ tập thể dục đi, học nhiều quá đến khi bị sách nó đè thì cũng ko đẩy nó ra được, rồi lại bẹp ruột đấy em ạ.

- Á à, dám rủa nhau à? Này nhá, Krupxkaia đã nói rồi: "Vấn đề đọc sách của con trẻ là một trong các bài toán cần thiết. Đọc sách đóng vai trò lớn trong đời sống - sinh hoạt của những em. các sách được đọc trong thời niên thiếu không những có thể lưu trữ trong trí nhớ các em suốt đời mà còn có ảnh hưởng đến sự lớn mạnh mai sau của các em nữa".

- Đây chả cần biết các đến thế, chỉ nghe người ta nói: Mọi lý thuyết chỉ là màu xám, còn cây đời mãi mãi tươi ngát.

- Hứ, dám tương phản với ta à? Thế câu ấy là của ai?

- Biết chết liền. - Mình cười khẩy một cái rồi bước đi, để mặc thằng Mọt Sách hậm hực uốn éo, lăn lộn trong cuốn sách cũ dày bịch tại góc thư viện. Chắc thằng này cũng chẳng biết ai là tác giả đâu, Goethe chứ ai, tuy vậy ngu gì mình nói cho nó biết.

Ngày... tháng... năm...

Từ ngày ra trường, mình đâm ra lại thành sống vất vưởng, nay xó này, mai xó kia. khi thì quanh co ở mấy quán cơm bụi, khi thì quanh ra quán cà phê, tuy thế tịnh không ghé vào bãi tụ tập rác bao giờ. Thấy đời sống chòng chành quá!

Ngày... tháng... năm...

Sáng nay dậy sớm, tính chuyện thể dục - thể thao cái...

Đến trước cửa hàng bán đồ ăn sáng, vừa hay có một cái xe máy dựng đấy, mình hoạt bát leo tót lên đầu xe. Có một cái túi ni-lon. Quá hay! nhẹ nhàng trườn đến, chỉ một giây sau mình đã nằm gọn trong túi, kế bên một ổ bánh mì và túi sữa đậu nành còn nóng hôi hổi. Chưa biết tính nên làm thế nào thì đã thấy cái xe đứng thẳng dậy và... chạy vù đi. Mình nằm im, sợ rúm người.

Tiếng phanh xe làm mình choàng tỉnh, dường như mình bị ngộ độc mùi túi ni-lon. thú nhận bọn túi này độc hại thật. Ngày xưa thằng chuột lang chả bị hóc suýt chết cũng vì túi ni-lon còn gì.

Vị chủ nhà xách túi đồ ăn sáng (trong đó có mình) vào nhà. chủ nhà khoan khoái mở cái túi ra và...

- Ợ... Á... Á... Á... Á... Á...

Cậu chàng hét lên rồi tĩnh tâm nhón lấy chóp đuôi mình, quay quay mình lên ko trung. Rồi anh ta đắc chí:

- cho hay cỡ nào là đi phi thuyền nha em.

Ruột gan mình lộn hết cả lên.

Rồi vù... ù..., cậu chàng quăng mình đi. Đây là lần thứ hai trong đời mình bị đối đãi thô bạo đến thế (lần thứ 1 là ngay khi mình còn chưa mở mắt, nhớ loáng thoáng là như vậy). tuy thế mình chẳng để người ta bắt nạt mãi đâu. Hứa đấy!

Mình bị quăng vào cái sọt rác trong góc nhà. Ối phụ huynh ơi, toàn túi ni-lon là túi ni-lon, mà cái nào cái ấy, thơm lừng mùi bánh mì và đằm thắm mùi nhựa. Mình như thằng say, ngồi trong cái sọt rác êm ái mà lừ đừ cả người. Bỗng đâu nghe "sầm" một cái trên đầu, ra là ổ bánh mì hồi nãy. Quá rất hay, trên cả tuyệt hay! công nhận anh chủ này hiếu khách thật, tấm lòng anh ta thơm thảo thật, y như cái ổ bánh mì trên đầu mình vậy! Chèm chẹp...

Anh chủ (mà mãi tương lai mình mới biết anh í tên là Giai Lớn) đáng yêu quá! Này nhé, cao ráo, sáng sủa nhé, tốt lòng tốt dạ nhé, lại còn hơi bị thơm thơm mùi... mồ hôi nữa chứ. Đấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên và cái ngửi đầu tiên mình đã thấy "bồ kết" anh này rồi. Phải ghi nhận là trực giác của mình hoạt bát thật í, hí hí.

Bất chợt, mình nhìn nhanh xuống... phía dưới. Suýt té xỉu vì nhớ ra mình là chuột đực. Nếu thế thì tại vì sao mình lại yêu được anh kia? 2 tên đực rựa... chẳng dễ thường mình có bài toán???

__________________________

Đón đọc Nhật ký thám hiểm ký vào 7h30 nhiều sáng Thứ hai, Thứ tư, Thứ sáu hằng tuần

Dùng tiền lẻ trả phí BOT: các câu nói không thể ghi âm
Dùng tiền lẻ trả phí BOT: những câu nói không thể ghi âm

Tại nơi người ta đang tính đến việc... cân tiền để đi qua trạm thu phí, 1001 hoàn cảnh tình huống dở khóc dở cười đã (có thể)...

Bấm xem >>

Share this

Tin tức nổi bật

0 Comment to "Nhật ký về với Giai Lớn c��a chuột"

Đăng nhận xét