Ngày... tháng... năm...
Đã 3 ngày kể từ cái hôm mình làm thủng "kẹo cao su" nhà người ta. Vẫn chưa ăn uống gì được. Mình thấy sợ mùi dâu tây, sợ các thanh âm kỳ lạ và sợ cả bọn chuột gái... Mình như mê sảng.
Ngày... tháng... năm...
Thằng chuột đồng nhà hàng xóm láng giềng mang sang nửa cây xúc xích gọi là thăm hỏi. Thằng này thật tốt bụng, sung túc vương giả là vậy mà chẳng bỏ rơi bạn bè bao giờ. Từ hôm mình ốm đến nay, nó đã 3 lần tháo lồng chạy sang với mình. Lần thì mang đồ ăn, lần thì mang thuốc.
Nói đến vụ mang thuốc lại nhớ, có lần, rình lúc bà chủ quên cài cửa tủ thuốc, nó lẻn vào, tha ngay một lọ thuốc viên nhỏ nhỏ, vàng vàng xanh xanh mang sang cho mình chạy chữa. Chẳng hiểu nó lấy phải thuốc gì mà đắng ghét, hắc xì. Nhai được nửa viên thì mình ngậm mồm lại không kịp, "cho chó ăn chè" ngay tức thì.
Không kìm được, mình chửi nó té tát. tội nghiệp thằng chuột tam thể, cái mặt béo phị của nó tái xanh, e thẹn: "Xin lỗi, tao có biết là thuốc gì đâu. Chỉ biết là thuốc thì tao mang sang...".
Đỏ mặt tía tai, mình gắt lên: "Nghe truyền bá mãi mà ko cho vào đầu, phải đọc kỹ chỉ dẫn sử dụng trước khi dùng, biết không hả?".
Thằng chuột tam thể quay mặt đi, thở dài: "Nhưng tao không biết chữ".
Mãi tương lai mình mới biết thứ thuốc hôm đấy là Berberin, loại thuốc đặc trị... tào tháo đuổi.
Ngày... tháng... năm...
Mình đã lại người được phần nào. Mấy ngày ốm đủ để mình bình tĩnh nghĩ lại lời thằng bạn: "Nhưng tao không biết chữ". Dốt nát thực sự là hiểm nguy, thà chết vì ngu còn hơn là chết vì thiếu am hiểu tường tận. Một ý tưởng chợt lóe lên.
Ngày... tháng... năm...
Thằng chuột tam thể khệnh khạng kéo sang một bắp ngô to vật vã còn đúng hai hàng hạt. Nó chưa kịp mở mồm thì đã bị mình đã vồ ngay lấy:
- Lang, mày muốn đi học ko?
- đi học? Thôi, tao chẳng dám đi đâu, tại nơi học tập chẳng có đồ ăn...
Cái thằng, chắc bao tử nó lộn lên đầu rồi hay sao mà suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn.
- Được, mày ko đi thì tao đi. cơ mà tao cần mày dẫn đường.
- Đường thì tao biết, có lần tao chui vào ba lô của cậu chủ rồi ngủ quên trong đó. Mãi đến khi cậu ấy đi học thì tao mới biết mặc dù thế không dám chui ra. Được, để tao chỉ đường.
Ngày... tháng... năm...
Đã 4 tháng nay mình sống ở trường, quá các thay đổi. không chỉ những nhận được mặt chữ mà mình còn biết được muôn ngàn chuyện hay ho của các cô cậu học trò.
Có một lần, mình đang thiu thiu ngủ trong góc ngăn bàn thì thấy cái gì nhấp nhô phía ngoài, tò mò chạy ra xem. té ra là mảnh giấy cậu học sinh ngồi bên vừa nhét vào, chắc lại kiểu "bức thư trong ngăn bàn" để gửi cô nhóc ngồi chỗ này đây mà.
Trong khi mình còn đang loay hoay không biết phải quay người cỡ nào để đọc được lá thư ấy thì bỗng có cái gì âm ấm nhẹ nhàng đặt lên lưng. giật mình trở lại thì thấy một bàn tay, cùng thời đoạn đó ấy, tiếng cô học trò thét vang: "Á... Cái gì... nhũn nhũn... Chuột...". Rồi thì tiếng bàn xô, ghế đổ. Mình chạy vội ra ngoài, vẫn kịp thấy cô bé con đang tức tưởi kể tội cậu bạn trai. Mặt cậu bé nghệt ra đến tội. Đấy cũng được coi là lần trước hết mình biết cỡ nào là da thịt con gái, không hề hứng thú như mình vẫn tưởng.
Lần khác, chẳng biết giờ học môn gì, mình nghe rõ rệt tiếng thầy giáo hỏi: "Theo nhiều em, nhiều ai có thể mưu sinh trên bãi rác?". quá khứ cũ lại ùa về... Câu hỏi quá dễ, ngồi trong ngăn bàn, mình vẫy đuôi xin trả lời cơ mà giáo viên ko gọi.
Ngày... tháng... năm...
Trời nóng quá, chẳng hiểu mấy hiện nay thầy cô giáo, rồi lũ học trò đi đâu cả. Trường vắng teo. Chẳng có chuyện gì để hóng hớt. Ngăn bàn cũng chẳng còn đồ ăn. Chỉ đôi khi bọn ve sầu hùa nhau giễu chọc ghẹo. Mình thấy buồn.
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay trường đông đến lạ. Ngỏng cổ chờ các bộ mặt ngây thơ quen thuộc mặc dù vậy ko thấy, thay vào đấy là những khuân mặt chiêu đăm, ngẫm nghĩ. E là có biến, vội phi về một phòng học, nép vào ngăn bàn.
Tiếng thầy giáo trên bục giảng oang oác: "Rất hoan nghênh nhiều em đã đến tham dự kỳ thi tuyển sinh cao đẳng...".
Thi cao đẳng là gì? Mình có biết gì đâu. Thấy phấn khởi như thể mình đang ngồi chịu thua lên bàn chứ ko phải là đang ro ró trong đây nữa.
Ngày... tháng... năm...
Vẫn là các người bữa qua, họ vào lớp, âm thầm, từng người một. khung mặt ai nấy đều căng thẳng đến lạ. Mình thấy ko ưa mấy người này.
Trống báo hiệu, họ nhận giấy từ thầy giáo, rồi âm thầm viết viết...
Ngồi vào cái bàn chỗ mình đang ngơi nghỉ là một cô gái xinh xắn có hai bím tóc trên... đỉnh đầu. Cô ta cứ mải miết đọc đọc, ghi ghi, bấm bấm... không nước hoa, không thức ăn, ko giấy nọ tờ kia kiểu ruột mèo... tóm lại là hầu hết các thứ có thể níu chân mình lại thì cô ta đều không có. Con gái gì mà thật thiếu hấp dẫn. Mình nhẹ nhẹ chuồn qua bàn khác.
Một anh chàng đang ngồi rung đùi, lắc lư theo một điệu nhạc mường tượng. Một cô nàng đang nhai ngấu nghiến cái vỏ bút đến nỗi bung cả lò xo. Một thi sĩ đang thả hồn lên cành phượng tàn để làm thơ. đây đó vài cái tổ quạ mới được tạo hình do động tác vò đầu bứt tai hình thành lên... Với mình, ko ai có đủ sức hấp dẫn vì đơn thuần là chẳng ai mang đồ ăn vào phòng thi cả. tắc lưỡi: "Thôi, kiếm chỗ mà an giấc". Có vẻ ngăn bàn chỗ cậu thí sinh lực lưỡng đang mải nhắm mắt há mồm kia là một điểm đến tuyệt hay...
Bây giờ thì mình đã hiểu: Thi cao đẳng là cuộc thi của các con người không thích cười và ko biết ăn.
Cửa cạch mở, một đôi trai gái ôm nhau bước vào. Mình vội phi vào gầm giường, may họ không thấy.
0 Comment to "Nhật ký phiêu lưu ký: Chuột đến trường"
Đăng nhận xét