Thứ Ba, 15 tháng 8, 2017

Nhật ký thám hiểm ký: Chuột đến trường

Ngày... tháng... năm...

Đã 3 ngày kể từ cái hôm mình làm thủng "kẹo cao su" nhà người ta. Vẫn chưa ăn uống gì được. Mình thấy ghê mùi dâu tây, sợ nhiều thanh âm kỳ lạ và sợ cả bọn chuột gái... Mình như mê sảng.

Ngày... tháng... năm...

Thằng chuột tam thể nhà hàng xóm mang sang nửa cây xúc xích gọi là thăm hỏi. Thằng này thật tốt bụng, sung túc vương giả là vậy mà chẳng bỏ rơi bạn bè bao giờ. Từ hôm mình ốm đến nay, nó đã 3 lần tháo lồng chạy sang với mình. Lần thì mang đồ ăn, lần thì mang thuốc.

Nói đến vụ mang thuốc lại nhớ, có lần, rình khi bà chủ quên cài cửa tủ thuốc, nó lẻn vào, tha ngay một lọ thuốc viên nhỏ nhỏ, vàng vàng xanh xanh mang sang cho mình chữa chạy. Chẳng hiểu nó lấy phải thuốc gì mà đắng ghét, hắc xì. Nhai được nửa viên thì mình ngậm mồm lại ko kịp, "cho chó ăn chè" ngay lập tức.

Không kìm được, mình chửi nó té tát. tội nghiệp thằng chuột tam thể, cái mặt béo phị của nó tái xanh, ngượng ngập: "Xin lỗi, tao có biết là thuốc gì đâu. Chỉ biết là thuốc thì tao mang sang...".

Đỏ mặt tía tai, mình gắt lên: "Nghe quảng bá mãi mà không cho vào đầu, phải đọc kỹ chỉ dẫn dùng trước khi sử dụng, biết không hả?".

Thằng chuột tam thể quay mặt đi, thở dài: "Nhưng tao ko biết chữ".

Mãi mai sau mình mới biết thứ thuốc hôm đấy là Berberin, loại thuốc đặc trị... tào tháo đuổi.

Ngày... tháng... năm...

Mình đã lại người được phần nào. Mấy ngày ốm đủ để mình tĩnh tâm nghĩ lại lời thằng bạn: "Nhưng tao không biết chữ". Dốt nát thật sự là nguy hại, thà chết vì ngu còn hơn là chết vì thiếu thông thuộc. Một sáng kiến chợt lóe lên.

Ngày... tháng... năm...

Thằng chuột lang kệ nệ kéo sang một bắp ngô to vật vã còn đúng hai hàng hạt. Nó chưa kịp mở mồm thì đã bị mình đã vồ ngay lấy:

- Lang, mày muốn đến trường không?

- đi học? Thôi, tao chẳng dám đi đâu, tại nơi giảng dạy chẳng có đồ ăn...

Cái thằng, chắc bao tử nó lộn lên đầu rồi hay sao mà suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn.

- Được, mày ko đi thì tao đi. nhưng mà tao cần mày dẫn đường.

- Đường thì tao biết, có lần tao chui vào ba lô của cậu chủ rồi ngủ quên song song với đó. Mãi đến lúc cậu ấy đến trường thì tao mới biết dù vậy ko dám chui ra. Được, để tao chỉ đường.

Ngày... tháng... năm...

Đã 4 tháng nay mình sống ở trường, quá những đổi thay. chẳng những nhận được mặt chữ mà mình còn biết được muôn ngàn chuyện hay hớm của các cô cậu học trò.

Có một lần, mình đang thiu thiu ngủ trong góc ngăn bàn thì thấy cái gì nhấp nhô phía ngoài, tò mò chạy ra xem. thế ra là mảnh giấy cậu học sinh ngồi bên vừa nhét vào, chắc lại kiểu "bức thư trong ngăn bàn" để gửi cô nhóc ngồi chỗ này đây mà.

Trong khi mình còn đang loay hoay không biết phải quay người thế nào để đọc được lá thư ấy thì bỗng có cái gì âm ấm nhẹ nhõm đặt lên lưng. giật thột trở về thì thấy một bàn tay, cùng thời gian ấy, tiếng cô học sinh thét vang: "Á... Cái gì... nhũn nhũn... Chuột...". Rồi thì tiếng bàn xô, ghế đổ. Mình chạy vội ra ngoài, vẫn kịp thấy cô bé con đang tức tưởi kể tội cậu bạn trai. Mặt cậu bé nghệt ra đến tội. Đấy cũng được xem là lần thứ 1 mình biết thế nào là da thịt con gái, chẳng hề thú vị như mình vẫn tưởng.

Lần khác, chẳng biết giờ học môn gì, mình nghe rõ ràng tiếng giáo viên hỏi: "Theo nhiều em, những ai có thể mưu sinh trên bãi rác?". quá khứ cũ lại ùa về... Câu hỏi quá dễ, ngồi trong ngăn bàn, mình vẫy đuôi xin trả lời nhưng thầy giáo không gọi.

Ngày... tháng... năm...

Trời nóng quá, chẳng hiểu mấy ngày nay thầy cô giáo, rồi lũ học sinh đi đâu cả. Trường vắng teo. Chẳng có chuyện gì để hóng hớt. Ngăn bàn cũng chẳng còn đồ ăn. Chỉ thi thoảng bọn ve sầu hùa nhau giễu trêu chòng. Mình thấy buồn.

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay trường đông đến lạ. Ngỏng cổ chờ nhiều gương mặt thơ ngây thân quen tuy thế ko thấy, thay vào đấy là những bộ mặt đăm chiêu, ngẫm ngợi. E là có biến, vội phi về một phòng học, nép vào ngăn bàn.

Tiếng giáo viên trên bục giảng oang oác: "Rất hoan nghênh nhiều em đã đến tham dự kỳ thi tuyển sinh cao đẳng...".

Thi cao đẳng là gì? Mình có biết gì đâu. Thấy phấn chấn như thể mình đang ngồi bó tay lên bàn chứ chẳng phải là đang ro ró trong đây nữa.

Ngày... tháng... năm...

Vẫn là những người hôm qua, họ vào lớp, lặng thầm, từng người một. sườn mặt ai nấy đều stress đến lạ. Mình thấy ko ưa mấy người này.

Trống báo hiệu, họ nhận giấy từ thầy giáo, rồi lặng thầm viết viết...

Ngồi vào cái bàn chỗ mình đang nghỉ dưỡng là một cô gái xinh xắn có hai bím tóc trên... đỉnh đầu. Cô ta cứ mải miết đọc đọc, ghi ghi, bấm bấm... ko nước hoa, không thức ăn, không giấy nọ tờ kia kiểu ruột mèo... lời kết là tất cả nhiều thứ có thể níu chân mình lại thì cô ta đều không có. Con gái gì mà thật thiếu thu hút. Mình nhẹ nhẹ chuồn qua bàn khác.

Một anh chàng đang ngồi rung đùi, lắc lư theo một điệu nhạc hình dung. Một cô nàng đang nhai nghiến ngấu cái vỏ bút đến nỗi bung cả lò xo. Một thi sĩ đang thả hồn lên cành phượng tàn để làm thơ. đó đây vài cái tổ quạ mới được tạo hình do động tác vò đầu bứt tai làm nên... Với mình, không ai có đủ sức thu hút vì giản đơn là chẳng ai mang đồ ăn vào phòng thi cả. chặc lưỡi: "Thôi, kiếm chỗ mà an giấc". Có vẻ ngăn bàn chỗ cậu thí sinh to béo đang mải nhắm mắt nhắm mũi há mồm kia là một điểm đến tuyệt vời...

Bây giờ thì mình đã hiểu: Thi cao đẳng là cuộc thi của các con người không thích cười và ko biết ăn.

Nhật ký thám hiểm ký (P7): Dính bầu nhờ... chuột
Nhật ký phiêu lưu ký (P7): Dính bầu nhờ... chuột

Cửa cạch mở, một đôi trai gái ôm nhau bước vào. Mình vội phi vào gầm giường, may họ không thấy.

Bấm xem >>

Share this

Tin tức nổi bật

0 Comment to "Nhật ký thám hiểm ký: Chuột đến trường"

Đăng nhận xét