Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

Nhật ký thám hiểm ký (P12): Sự cố lấy vợ

Ngày... tháng... năm...

Đã mấy ngày thoát ra khỏi "ổ quỷ", mình chuyển đồ sang cái một hòm nho nhỏ. Chẳng hiểu hòm chứa các gì mà lúc vào thì lông mình xám rất đẹp đến lúc chui ra thì chỗ đen sì, chỗ xám ngắt, loang lổ, trông chả khác gì con chuột thui dở cả.

Ngày... tháng... năm...

Rảnh rảnh ngồi ngẫm lại câu dạy đời của lão Gián. Có thể lão ấy có lý.

Ngày… tháng… năm…

Nắng lên sau mấy ngày mưa rinh rích, tranh thủ ra sân tắm nắng. Bỗng nghe thấy tiếng một ả chuột gái choe chóe ở chỗ nào đó. thế ra cô nàng thử mát-xa chân bằng… bẫy bán nguyệt, chẳng dè cái lò xo nó lại khỏe quá, vì vậy cô nàng bị kẹp dí lại đó, chưa thể nào rút chân ra được.

Cô nàng tuổi hơi "dừ", và có vẻ thực chất khá đanh đá cá cày, tuy vậy gặp khi hoạn nạn cũng nhún nhường một tí:

- Anh… Anh gì ơi. Anh giúp em tháo cái bẫy này ra cái.

- Anh gì là cái gì? Cô gì ơi, tôi khiếp mấy cái vòng sắt ấy lắm. Cô kẹp chân thì không sao chứ tôi là đàn ông, kẹp… thì chết.

- Anh cứ đùa. Cứu em đi, rồi em hậu tạ cho cái này. – Vừa nói mắt cô nàng vừa chớp chớp dụ dỗ.

Kỳ thực cô ta chẳng cần làm như thế, và lại mình trẻ người non dạ, có hiểu ý nghĩa của cái chớp mắt ấy là gì đâu, chỉ nghĩ đơn giản mình là trang quân tử, thấy người hoạn nạn giữa đường thì lẽ tất nhiên là phải xông tới giúp, thế thôi.

Sau h.thống gồm một loạt bệ phóng, chiếc vòng bán nguyệt cũng hé mở, vừa đủ cho ả chuột rút chân ra. Xong.

Ngày… tháng… năm…

Đến lúc này mình vẫn chưa thôi trách móc bản thân vì cái gọi là biểu đạt bản lãnh hôm ấy. Mình vẫn nhớ như in nét đon đả trên sườn mặt của ả, nhớ như in cảm thấy ấm ức khi cô ả lao đến, ôm chầm lấy mình hôn rối rít, và nhớ như in cảm nhận thấy "cứng đơ" lúc cô ả quyết định sẽ trả ơn cứu mạng bằng cả… cuộc đời.

Thằng bé đã vào tròng. Từ nay, các vết son trong nhật ký bắt đầu phai màu…

Ngày... tháng... năm...

Đã 3 ngày trời có "vợ", mình bị cô ả vắt kiệt lực lực. Trong lúc mình còn nằm thở phì phò thì mụ vợ đã ngồi vắt chân cười khanh khách. té ra càng già càng dẻo càng dai...

Ngày... tháng... năm...

Vợ khó ở, mình chẳng biết phải làm sao nữa. Muốn đi tìm thuốc cho vợ dù vậy ko biết làm thế nào, liều thuốc Berberin của thằng bạn chuột đồng vẫn làm mình bị dị ứng mỗi lúc nghe đến từ "thuốc". Thấy mình tái mét mặt mũi, lo lắng thì vợ lại tủm tỉm cười. Nụ cười ấy có nét gì đó thâm hiểm...

Đêm, vợ nỉ non: "Anh ơi, em mang bầu rồi. Mình làm đám cưới anh nhé". Mặt mình nghệt ra, cái gì mà cưới với treo cơ chứ: nhà định cư thì chưa có, công việc thì thiếu ổn định, nguồn thức ăn cũng chủ đạo là đi chụp giật, vay nợ, giờ mà cưới... Họa có điên. với lại hình ảnh cô nàng chuột xinh đẹp ngày xưa vẫn còn hằn in trong trái tim mình, nói thế để mình tự biết rằng còn các em duyên dáng hơn hẳn mụ vợ trên thực tế... Mình nói với vợ tất tần tật các mối lo nghĩ của mình, trừ nguyên nhân cuối cùng, đương nhiên!

Khó ngủ quá, mình suy nghĩ rất lung...

Ngày... tháng... năm...

Cả đêm qua mình ko chợp mắt, giờ thấy váng đầu khủng khiếp. "Vợ" đi sang hàng xóm buôn dưa lê. Chỉ còn một mình mình ở nhà.

Mình nghĩ đến cái thai. chẳng thể cưới, vì mình cũng đâu có xác định gì với cô này. Chẳng qua ả cứ bám vào thì mình chiều thôi, âu cũng được coi là giúp đỡ người mà. cơ mà giờ ả có bầu rồi, bỏ sao đặng? À, thì ra lý do là vì cái thai. Vậy thì... vướng đâu ta bỏ đó. Một nghĩ suy tàn bạo lộ diện trong đầu... Mình nghĩ đến liều thốc xổ, tin rằng áp dụng thốc ấy, thức ăn còn xổ ra ngoài hết nữa là cái thai.

Mình đến tìm thằng chuột lang...

(Còn nữa)

Nhật ký phiêu lưu ký (P11): Sốc vì Giai Bé lên thi ĐH
Nhật ký phiêu lưu ký (P11): Sốc vì Giai Bé lên thi ĐH

Giai Lớn mà là con cá mập khô thì Giai này chả khác gì bộ xương giáo cụ ở nơi giảng dạy.

Bấm xem >>

Share this

Tin tức nổi bật

0 Comment to "Nhật ký thám hiểm ký (P12): Sự cố lấy vợ"

Đăng nhận xét